Hè đên, Phượng nở, Bằng lăng nở. Bao giờ tôi cũng thấy phượng nở trước bằng lăng, chắc lẽ màu của nó nổi bật hơn. Mà cũng có lẽ tại tôi thích phượng hơn.
Mùa Hoa Phượng Đỏ - Nhiều Nghệ Sĩ
Màu tím bằng lăng đẹp đấy, nhưng nó dịu dàng quá, da diết quá và day dứt quá. Bằng lăng là một điều chưa nói, mà để người ta tự trả lời. Bằng lăng kiểu hãnh như sự im lặng của người con gái đến tuổi đôi mươi, một ngày người đi đường bất chợt giật mình khi cả một con đường tím ngắt màu hoa.
Ngày xưa thích màu tím, nhưng giờ thích màu đỏ. Đỏ chói, đỏ rực, mãnh liệt, hết sức rồi rụng tả tơi cũng được. Càng lớn, càng thích những gì dữ dội và quyết liệt, rõ ràng hơn là những gì nửa vời, lưỡng lự. Như màu bằng lăng, ai bảo nó không dịu dàng, nhưng cũng ai bảo nó không mãnh liệt với một sắc tím hoang dại, như muốn dập tắt nắng hè. Nói thế nào cũng được. Nhưng với phượng thì khác, thì chỉ một mà thôi, phượng chói chang cháy thêm màu nắng.
Có lẽ bởi càng lớn, càng nhiều chuyện xảy ra, càng hiểu biết hơn, tôi càng nhận ra khó có việc gì có thể trắng đen rõ ràng, khó có quyết định nào đưa ra lại không mang nhiều do dự băn khoăn, mâu thuẫn, khó có thể nhìn được cuộc đời với sự yêu ghét phân minh. Lẫn lôn hết, nhập nhoè hết, thật giả chả biết đường nào mà lần. Vì thế, khi mình không còn khả năng nhìn rõ ràng mọi việc thì lại yêu những thứ tự nó thể hiện sự mãnh liệt, cực đoan. Ví dụ như đen, trắng, đỏ, đỏ như phượng chẳng hạn.
Ngày xưa Lý Bạch tới Hoàng Hạc Lâu thì vứt bút vì bài thơ của Thôi Hiệu, Nay, tôi chả dám sánh với thi nhân xưa nhưng cũng coi là có chút học tập, không dám nói nhiều về phượng, không muốn tả thêm về phượng, vì có người đã nói hết rồi, nói hay đến nỗi, mình có thêm lời nào thì cơ hồ lại làm mất đi sắc màu của phượng, như thế thì xót lắm, đáng đánh đòn lắm.
Phượng không thơm, phượng chưa hẳn đã là đẹp, nhưng phượng đỏ và phượng nhiều, phượng có một linh hồn sắc sảo mênh mang. Phượng không phải là một đóa, không phải vài cành; phượng đây là cả một loạt, cả một vùng, cả một góc trời đỏ rực…
…Nhưng hoa càng đỏ, lá lại càng xanh. Vừa buồn mà lại vừa vui, mới thực là nỗi niềm bông phượng. Một làn gió hẩy tới; từng đợt sóng rào rào trên biển hoa…. Bình minh của hoa phượng là một màu đỏ còn non, nếu có mưa, lại càng tươi dịu. Ngày xuân dần hết, số hoa tăng, màu cũng đậm dần.
Rồi hoà cùng nhịp với mặt trời chói lọi, màu phượng mạnh mẽ kêu vang; hè đến rồi! Khắp thành phố bỗng rực lên, như đến Tết nhà nhà đều dán câu đối đỏ. Sớm mai thức dậy, cậu học trò vào hẳn trong mùa phượng; thôi nghỉ hè sắp đến đây ! Mùa thi cử sắp đến…
…Hoa phượng tươi, tươi nhưng mà tươi quá quắt; hoa phượng đẹp, nhưng mà đẹp não nùng. Ai xui hoa phượng nhiều như vậy? Ai dạy cho hoa phượng cái màu xa xăm? Phượng vui; cái vui tươi như là làm cho thái quá để che cái sầu uất. Hoa phượng rơi, rơi…
…Hoa phượng mưa. Hoa phượng khóc. Trường tẻ ngắt, không tiếng trống, không tiếng người. Hoa phượng mơ, hoa phượng nhớ. Ba tháng trời đằng đẵng. Hoa phượng đẹp với ai, khi học sinh đã đi cả rồi…
Của Xuân Diệu…tôi không nói được lời nào nữa, chỉ biết đọc, và thấy một mùa phượng lại đang về, ve lại kêu. Cảm xúc con người ngày một lớn, ngày một xót xa và nhiều mâu thuẫn, nhưng ai cũng không thể quên và muốn trở lại chút trong sáng của tuổi học trò mỗi lúc hè về. Thả lòng mình một chút với mộng mơ quên thực tại, nhớ và hoài niệm về một thời nhiều ước muốn, nhiều lý tưởng, và suy nghĩ còn trong sáng vô ngần.
Ai bảo đừng nên quay đầu nhìn lại, đảm bảo người ấy sẽ là người nhìn lại nhiều nhất! Cứ nhìn lại đi rồi hẵng tất bật tiếp với con đường phía trước…
0 Responses So Far: