Có những cái rất đơn giản trong cuộc sống hàng ngày mà đôi khi ta không nhận ra. Chỉ khi vấp ngã, chỉ khi thiếu vắng, ta mới thấy nó quan trọng đến thế nào. "Cái nắm tay" cũng vậy,nhiều khi sự chia sẻ không cần là lời nói, mà chỉ cần tay trong tay, ta cũng đã cảm nhận được nhiều điều.
Khi đến tuổi tập đi, chắc đã rất nhiều người nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đi từng bước một quanh nhà. Bố mẹ này, anh chị, cô gì chú bác và chắc cả hàng xóm láng giềng nữa.
Khi đến tuổi đi học, bàn tay mẹ dẫn tôi vào lớp và bàn tay cô ân cần dạy tôi những nét chữ đầu tiên.
Rồi ngày tôi gặp anh, đi chơi với nhau mãi mà chẳng dám vượt qua nỗi 1 cái nắm tay, để rồi ngày anh nói yêu tôi, tôi nhận thấy rằng cái nắm tay ấy thật ý nghĩa và tôi thích để bàn tay mình nằm gọn trong tay anh mỗi khi hai đứa lang thang ngoài phố.
Ngày chúng tôi cưới nhau, tay anh siết tay tôi thật chặt như một lời hứa anh sẽ mãi bên tôi, sẽ cùng tôi đi hết đoạn đường này. Tay tôi nằm gọn trong lòng bàn tay rộng lớn của anh chỉ để tôi cảm nhận được sức mạnh của anh, và yên tâm dựa vào trong vòng tay anh.
Chúng tôi có con, và bàn tay cu Voi bé nhỏ xinh xinh, cũng được tôi và anh nắm chặt. Chúng tôi nói với nhau rằng: con chúng ta sẽ luôn có 2 bàn tay sẵn sàng đưa ra cho con nắm bất cứ khi nào. Chúng tôi đã rất hạnh phúc khi nắm tay con.
Vì công việc và sự nghiệp học hành, chúng tôi thường xuyên xa nhau, nhưng tôi không thể quên bàn tay ấm áp của anh. Mỗi lần gặp anh, anh luôn nhớ nắm lấy bàn tay tôi thật chặt. Mùa đông băng giá nơi xứ người, tôi tự cho bàn tay ấy là 1 lò sưởi của riêng tôi, cho dù trời lạnh thế nào, cho dù là mười độ dưới không, tôi đều có hơi ấm của anh. Mà hơi nóng của lòng tay người đàn ông tôi yêu vừa đủ ấm trái tim tôi.
Đó là những cái nắm tay rất ý nghĩa trong đời tôi. Và giờ đây tôi đang mong kết thúc khóa học thật nhanh để trở về cùng siết tay với bố mẹ, với con và với anh. Những cái nắm tay đầy yêu thương.
Đó là trong gia đình, xa hơn trong cuộc sống tôi cũng đã nắm tay rất nhiều người và cũng mơ hồ nhận ra một "chân lý": Hãy chỉ nắm tay khi người ta đưa tay ra cho mình. Đôi khi tôi cũng không thể phân biệt được đâu là sự giả dối trong lời nói, ánh nhìn của người khác nhưng chắc một điều rằng tôi luôn cảm nhận được thật- giả khi ai đó nắm tay mình. Và cũng may mắn, đến giờ tôi luôn cảm nhận được chân tình từ những cái nắm tay...
Không biết khi tôi sinh ra, ai là người đầu tiên nắm tay tôi nhỉ? Bố, mẹ, bà hay ông bác sĩ, cô y tá trong bệnh viện? Tôi hay tưởng tượng ra cảnh bố lấy ngón tay trỏ nhẹ nhàng luồn vào lòng bàn tay tôi, khẽ cạy những ngón tay nhỏ xíu đang co chặt lại rồi trầm trồ: "Ồ, ngón tay con gái xinh xinh, đáng iu quá!".
Khi đến tuổi đi học, bàn tay mẹ dẫn tôi vào lớp và bàn tay cô ân cần dạy tôi những nét chữ đầu tiên.
Rồi ngày tôi gặp anh, đi chơi với nhau mãi mà chẳng dám vượt qua nỗi 1 cái nắm tay, để rồi ngày anh nói yêu tôi, tôi nhận thấy rằng cái nắm tay ấy thật ý nghĩa và tôi thích để bàn tay mình nằm gọn trong tay anh mỗi khi hai đứa lang thang ngoài phố.
Ngày chúng tôi cưới nhau, tay anh siết tay tôi thật chặt như một lời hứa anh sẽ mãi bên tôi, sẽ cùng tôi đi hết đoạn đường này. Tay tôi nằm gọn trong lòng bàn tay rộng lớn của anh chỉ để tôi cảm nhận được sức mạnh của anh, và yên tâm dựa vào trong vòng tay anh.
Chúng tôi có con, và bàn tay cu Voi bé nhỏ xinh xinh, cũng được tôi và anh nắm chặt. Chúng tôi nói với nhau rằng: con chúng ta sẽ luôn có 2 bàn tay sẵn sàng đưa ra cho con nắm bất cứ khi nào. Chúng tôi đã rất hạnh phúc khi nắm tay con.
Vì công việc và sự nghiệp học hành, chúng tôi thường xuyên xa nhau, nhưng tôi không thể quên bàn tay ấm áp của anh. Mỗi lần gặp anh, anh luôn nhớ nắm lấy bàn tay tôi thật chặt. Mùa đông băng giá nơi xứ người, tôi tự cho bàn tay ấy là 1 lò sưởi của riêng tôi, cho dù trời lạnh thế nào, cho dù là mười độ dưới không, tôi đều có hơi ấm của anh. Mà hơi nóng của lòng tay người đàn ông tôi yêu vừa đủ ấm trái tim tôi.
Đó là những cái nắm tay rất ý nghĩa trong đời tôi. Và giờ đây tôi đang mong kết thúc khóa học thật nhanh để trở về cùng siết tay với bố mẹ, với con và với anh. Những cái nắm tay đầy yêu thương.
Đó là trong gia đình, xa hơn trong cuộc sống tôi cũng đã nắm tay rất nhiều người và cũng mơ hồ nhận ra một "chân lý": Hãy chỉ nắm tay khi người ta đưa tay ra cho mình. Đôi khi tôi cũng không thể phân biệt được đâu là sự giả dối trong lời nói, ánh nhìn của người khác nhưng chắc một điều rằng tôi luôn cảm nhận được thật- giả khi ai đó nắm tay mình. Và cũng may mắn, đến giờ tôi luôn cảm nhận được chân tình từ những cái nắm tay...
0 Responses So Far: