Chạm...
Chạm khẽ.
Nhẹ...
Nhẹ trôi.
Những kí ức tựa cánh hoa...
Rơi.
RK
Khẽ thôi, vì kí ức còn miên man trong giấc ngủ. Những kí ức ngày bé lon ton bước theo sau bà đến lớp mẫu giáo và về nhà. Những kí ức ngày gặp gỡ và chia tay. Những kí ức về tình bạn đã tồn tại, cũng đã ngủ yên, một tình bạn không mất đi nhưng cũng chẳng còn tiếp diễn.
"Đi kiểu người mẫu đi con!" - Bà vừa cười hồn hậu, vừa nói. Nghe thế, đứa cháu nhỏ lấy bộ dạng nghiêm trang, thẳng người, đi từng bước bắt chéo chân qua nhau, chậm rãi. Rồi bà cháu cười vang cả con phố nhỏ.
Cháu ưa những trải nghiệm khác lạ. Việc đi trên cái gờ thấp, với bề ngang nhỏ, là một trong những trải nghiệm đó. Cứ mỗi đoạn đường về nhà, đi ngang qua cái gờ, cháu lại hí hửng leo lên, dù phải giữ thăng bằng khá vất vả. Thỉnh thoảng, còn bị u đầu vì cái bệ cửa sổ phía trên. Mỗi lần thế bà lại xuýt xoa: "Đi mà cứ leo lên đấy, té sao con! Xuống đây với bà này". Cháu bướng bỉnh vẫn thích đi trên cái gờ ấy. Một kí ức đẹp vẫn được lưu giữ đến tận bây giờ, dù đứa cháu ngày nào đã cao hơn bà.
Không còn đủ nhỏ bé để có thể đi trên cái gờ ngày xưa nữa, chỉ có thể thi thoảng ngang qua, nhìn cái gờ ngày trẻ thơ mà cười một nụ cười xa vắng thoảng vui. Ngày còn nhỏ lúc nào cũng thật đẹp.
***
"Chúc Ng. một giáng sinh thật vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình. Năm sau lên lớp 6, đừng quên mình nhé!"
Ừ, vậy là em vẫn nhớ. Vẫn nhớ đó là lời chúc đầu tiên cũng là cái thiệp đầu tiên em nhận năm học cấp 1. Có là quá muộn khi đó là năm cuối cấp? Có quá muộn khi mãi đến năm cuối cùng, em mới nhận được những lời chúc cho mùa giáng sinh? Chắc là không. Bởi chân tình, không bao giờ là quá trễ. Em hy vọng thế.
Vậy là em vẫn nhớ. Cái cô bạn nhỏ người, tóc dài ngang lưng, cột gọn gàng sau gáy. Chính cô đã đóng vai "cô bé quàng khăn đỏ" ngày em thi kể chuyện. Vở diễn đó giành giải nhất giữa các lớp 5 với nhau, dù có một sự cố nhỏ khiến cả bọn dở cười dở mếu. Em nhớ chỉ còn biết nhăn mặt cười trừ khi sự cố xảy ra. Cả khán phòng cười rũ rượi khiến em bối rối. Nhưng mà cuối cùng thì mọi chuyện kết thúc tốt đẹp. Đó thực là một kí ức khó quên.
Vậy là em vẫn nhớ khi khối người gặp lại không còn nhận ra em của ngày xưa nữa. Tiếc làm gì. Từ ngày xưa, em đã là một nhân vật mờ nhạt kinh khủng...
Khẽ thôi, vì nỗi đau vẫn còn say giấc nồng.
Những nỗi đau vô hình như vẫn hiện hữu, trừu tượng nhưng vẫn có thể chạm vào trong cơn mơ.
Những nỗi đau vô hình như vẫn hiện hữu, trừu tượng nhưng vẫn có thể chạm vào trong cơn mơ.
Trong cơn mơ, em khóc. Em chạy tất tả khắp nơi để tìm một hình bóng thân quen. Trong cơn mơ, tất cả vắng lặng. Em thấy mình nhỏ bé...
Tỉnh dậy, nước mắt đẫm gối. Em mệt nhoài như đã chạy thật nhanh. Tỉnh dậy, em một mình, quanh đây chẳng còn ai. Tỉnh dậy, thế giới của em là một thế giới nhỏ bé. Cái thế giới nhỏ đến mức chẳng mấy ai có thể lách người vào và tồn tại ở đó. Nếu có, cũng sớm rời đi...
Em cô đơn hay em không biết phải tựa vào nơi nào? Em yếu đuối hay do chẳng thể khóc trên vai ai? Em đứng một mình và thấy mệt mỏi. Nhìn phía sau, có ai đứng sẵn ở đó không? Những cảm xúc đong đầy, chực trào ra theo giọt nước mắt. Em ngẩng mặt nhìn trời biếc xanh, tự nhủ mình không được khóc. Nước mắt chẳng thể nào xóa nhòa nỗi đau...
Khẽ thôi, vì bình yên dễ giật mình bỏ trốn. Em tìm bình yên giữa đời thực ồn ào. Em tìm bình yên giữa vạn điều rối rắm. Em tìm bình yên nơi thế giới tối tăm...
Và em tìm thấy bình yên ở một nơi thật lạ. Em tìm thấy bình yên trong cơn mưa. Cơn mưa ồn ào hay thanh thản. Em tìm thấy bình yên nơi giọt nước đọng trên lá. Em tìm thấy bình yên nơi mưa cuốn trôi cát bụi của đời. Em tìm thấy bình yên nơi làn gió thoảng qua, để lại cái dư âm se lạnh bởi hơi mưa.
Em không thể định nghĩa được bình yên là gì. Càng không thể hiểu tại sao em lại tìm thấy bình yên trong mưa... Em chỉ tự hỏi, ở nơi anh, em có tìm được bình yên của riêng mình?
Khẽ thôi, vì ảo mộng sẽ biến mất.
Những mộng ảo làm con người em mụ mị. Những ảo tưởng về một ngày mai tươi mới, hay chỉ đơn thuần về một thế giới rộng hơn. Em mơ có thể mở tung cánh cửa đang khép chặt tâm hồn để đón tất cả. Mơ nhiều, nhiều lắm... Rồi tất cả chỉ là ảo mộng... Em vẫn một mình, phải không em?
Những mộng ảo làm con người em mụ mị. Những ảo tưởng về một ngày mai tươi mới, hay chỉ đơn thuần về một thế giới rộng hơn. Em mơ có thể mở tung cánh cửa đang khép chặt tâm hồn để đón tất cả. Mơ nhiều, nhiều lắm... Rồi tất cả chỉ là ảo mộng... Em vẫn một mình, phải không em?
Khẽ thôi, vì hạnh phúc không tồn tại lâu...
Em nắm hạnh phúc trong tay, như nắm một bụm cát. Cát len qua kẽ tay, vụt mất.
Em nắm hạnh phúc trong tay, như nắm một ngụm nước. Nước không bao giờ chịu ở lại quá lâu.
Em nắm hạnh phúc trong tay, như nắm một dây bóng bay. Sẩy tay, bong bóng sẽ bay mất. Sẩy tay, em chẳng còn gì ngoài tiếc nuối. Sẩy tay, em sẽ mất tất cả.
Em nắm hạnh phúc trong tay, như nắm một bụm cát. Cát len qua kẽ tay, vụt mất.
Em nắm hạnh phúc trong tay, như nắm một ngụm nước. Nước không bao giờ chịu ở lại quá lâu.
Em nắm hạnh phúc trong tay, như nắm một dây bóng bay. Sẩy tay, bong bóng sẽ bay mất. Sẩy tay, em chẳng còn gì ngoài tiếc nuối. Sẩy tay, em sẽ mất tất cả.
Em nắm hạnh phúc trong tay, như nắm một khối không khí. Không khí hiện hữu nhưng em không nhìn thấy. Không nhìn thấy, em dễ dàng đánh mất. Không nhìn thấy, em không biết phải trân trọng, giữ gìn bằng cách nào.
Hạnh phúc không tồn tại mãi.
Hạnh phúc không tồn tại mãi.
Hạnh phúc chỉ có thể kết thúc bằng nỗi đau, của người này hoặc người khác, như hy vọng là bước đầu trên con đường dẫn đến thất vọng...
Phải không anh?
Phải không anh?
Chạm...
Chạm khẽ.
Nhẹ...
Nhẹ trôi.
Những cảm xúc trong...
Trong veo.
Chạm khẽ.
Nhẹ...
Nhẹ trôi.
Những cảm xúc trong...
Trong veo.
Theo Ngoisao
0 Responses So Far: