“Tôi vẫn còn nhớ mẹ thường hay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ.
Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết. khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn.
Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc.
Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi tối ghé lại ngồi với họ trong im lặng.
Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không…”
0 Responses So Far: