Những ngày tháng đi qua tôi đã gặp nhiều người, quen với nhiều người, và đi qua cũng nhiều người. Mỗi người có một góc trong tôi mà ở trong từng góc nhỏ ấy những kỷ niệm, những yêu thương hờn giận, vui buồn được gói ghém. Cuộc sống của tôi gắn liền với hoa và cỏ đến mức tôi không hiểu bây giờ tôi sẽ như thế nào nếu tôi không sinh ra và lớn lên trong cái thể giới của đồng cỏ và hoa ấy. Để hôm nay tôi ngồi hát lại lời của một người họ Trịnh…
Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may…
Thì tôi chợt nhận ra rằng mỗi người đến trong đời mang cho tôi một đoá hoa, mỗi đoá hoa mang trong nó một nhạc điệu riêng lắm.
Blog này dành tặng cho những người đã mang hoa đến ấy, tặng cho những đóa hoa tôi được nhận trong đời như một lời cảm ơn vì đã mang đến cho thế giới của riêng tôi những màu sắc và thanh âm để viết nên bản nhạc cuộc sống.
“…Cảm ơn ý tưởng của Meo Meo…”
Em như là nắng. Nắng mang cái ấm áp, dịu dàng tỏa khắp thế gian. Nắng hết nhảy nhót trên từng hàng cây, kẻ lá lại tung tăng nô đùa trên thảo nguyên bát ngát, rọi vào từng nẻo xa khuất nơi sâu thẳm tâm hồn anh. Tia nắng thật ấm áp, tia nắng thật hiền hòa. Nhưng khi anh đưa tay ra, muốn giữ lại nắng cho riêng mình thì nắng lại trôi đi, xuyên qua từng kẽ tay rồi in vào lòng đất…Chỉ còn lại anh, tâm hồn u uất mệt nhoài … còn vương màu của nắng…
Em như là mưa. Những giọt mưa tí tách bắn tung tóe vào ô cửa nhỏ, xoa đi cái oi bức, nóng nực của trời hè, lau đi lớp bụi mờ đang phủ trong lòng anh. Đã bao lần anh nằm nghe tiếng những giọt mưa rơi ngoài hiên vắng…tiếng mưa như lắng đọng trong không gian, âm vang vào anh một thứ cảm giác lạ lẫm và rồi…anh chợt mỉm cười…. Nhưng khi anh muốn ôm mưa vào lòng, hạt mưa lại hững hờ trôi đi, tan dần vào đất mẹ bao la…
Em như là tuyết. Tuyết trắng cứ mãi nô đùa trên trời cao, tiếng cười đùa vỡ òa trong không gian. Anh biết rằng nơi đây chẳng thể nào có tuyết, có chăng chỉ là cái hiu hiu rét của trời vào đông, có chăng chỉ là hình ảnh lũ trẻ co mình trong chiếc áo ấm… nhưng nghĩ về em, anh lại mơ thấy giấc mơ về một vùng đất bao la, trắng màu của tuyết, một vùng đất mà anh mãi sẽ chẳng bao giờ với tới được…Cách duy nhất để giữ mãi tuyết ở bên là ghi hình ảnh bầu trời trắng xóa, có tuyết lất phất bay vào trong miền kí ức…
Em như là gió. Gió thổi vào đời anh những ngọt ngào ý vị, ngọn gió nâng tâm hồn anh bay vào miền hư ảo. Nhưng gió rồi sẽ trôi đi. Nếu còn lại, có chăng chỉ vương vấn đâu đó trong không gian thứ mùi hương dìu dịu. Anh vội vã đi khắp nơi kiếm tìm gió nhưng rồi chợt nhận ra…muộn mất rồi còn đâu…
Em như là mây. Đám mây bồng bềnh trôi ngang đời anh. Đám mây bay đi bay đi, tìm về thung lũng hoang vu. Đám mây ở đó, đợi chờ. Nhưng anh biết rằng người mà đám mây chờ đợi mãi sẽ không phải là anh. Đám mây thật gần, nhưng khi đưa tay ra với lấy, anh mới biết là mình mãi sẽ chẳng bao giờ có thể chạm vào. Và anh ở đó, chỉ biết giương đôi mắt phàm trần ngước nhìn lên trời cao, chỉ biết thầm hy vọng, cảm thấy sao mình thật bất lực…
Thời gian cứ lững lờ trôi đi và chẳng bao giờ dừng lại đợi chờ ai đó, hay đó là cách con người nghĩ về thời gian, con người rồi một ngày sẽ bị cuốn đi theo vòng quay cuộc sống, về những phương trời khác nhau, những bến bờ khác nhau, em có thể là nắng, là mưa, là gió…là bất cứ điều gì nhưng chỉ một điều không bao giờ thay đổi, đó là: Anh vẫn yêu em…
Rồi đến lúc nào đó, linh hồn vẩn vơ nhỏ bé của anh sẽ rời xa mãi mãi, len lỏi vào không gian, như ánh đom đóm leo lét giữa bầu trời bất tận, chỉ lập lòe trong tăm tối của cõi hư vô. Không biết lúc đó, liệu có ai rõ những giọt nước mắt thương xót lên nấm mồ lạnh lẽo của anh hay không, hay cứ để anh mãi cô quạnh nằm yên trong đất mẹ. Còn em, lúc ấy, em sẽ ở đâu?…
Gocsuyngam
0 Responses So Far: