Em xếp lại cuộc đời mình sau một trận bão giông
Những kỷ niệm nhạt nhòa nhẹ như hơi thở
Những cảm xúc cũng mờ ảo
Như giấc mơ.
Em biết một ngày nào đó anh sẽ ra đi
Cũng bất ngờ như khi anh từng đến
Và bước vào cuộc đời em
Chỉ thế thôi, chẳng có gì…
Em sẽ làm một điều giản dị
Giấu tên anh vào những câu thơ
Cất nỗi nhớ trong chiếc bình ký ức
Và đợi…
Em đợi chiếc lá tình yêu theo gió bay xa
Đợi cái tên mờ dần sau câu thơ ngốc dại
Đợi mùi hương phai lạt nơi bình đựng đầy nỗi nhớ
Em mơ…
Một giấc mơ dài như mùa đông ướt lạnh
Có tuyết rơi đầy, có bầu trời xám
Em đi bên anh đến cuối con đường
Hơi ấm bàn tay sẽ xua tan giá lạnh
Thắp nụ cười trên môi em rạng rỡ
Đó là nụ cười hạnh phúc, phải không anh?
Hết mùa đông, mùa xuân, rồi lại sang hè
Em tỉnh dậy sau giấc mơ dịu êm thấm đầy nỗi nhớ
Mặt trời vẫn đỏ rực giữa hạ nhiều hứa hẹn
Chỉ em thôi… em thôi… đã thành người xưa cũ.
Những đám rêu xanh phủ trên nỗi nhớ tím dịu dàng
Màu xanh và tím trộn lẫn đa mang
Sẽ thành màu gì anh nhỉ?
Lan Tử Viên
Chỉ là một nỗi nhớ rất cũ mà thôi
Posted by Unknown
23:21, under
Thơ
|
0
nhận xét
0 Responses So Far: